Insane
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Béo Mới Là Đẹp


Béo Mới Là Đẹp Full (Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương) - (Thể loại: Hiện đại, cổ xuyên kim, hài hước)

Tóm tắt

Lý Viện Viện cảm thấy cuối cùng thì mình cũng trở thành một mỹ nữ tuyệt thế.

Chẳng ngờ.

Thấm thoắt qua bao thời đại, năm tháng đổi thay, bãi bể hóa nương dâu.

Thẩm mỹ của thế giới này.

Lại hoàn toàn.

Thay đổi...

Tác giả giải thích: Công chúa và trưởng hộ vệ cùng nhau xuyên không.

Thể loại: Hiện đại, cổ xuyên kim.

Nhân vật chính: Lý Viện Viện - Yến Tư Thành

Nguồn: tuyngochienn.wordpress.com

Mở đầu

Đầu xuân, gió đêm vẫn mạnh như thể quật ngã người.

Lý Viện Viện thở hồng hộc chạy như điên dưới ánh trăng bảng lảng tựa sương, quanh tai ngập tiếng giục giã hốt hoảng: "Công chúa mau lên."

Đường xá nhấp nhô gập ghềnh, xiêm y trên người lại vướng víu kinh khủng, trên đầu kim quan lệch lạc, giày thêu dưới chân chẳng biết rơi tự lúc nào. Có điều tốc độ nàng chạy trốn vẫn quá chậm.

Hộ vệ vì bởi bảo vệ nàng mà đành chậm bước lại theo.

Thoáng thấy bóng đuốc nơi rừng cây càng lúc càng gần, Lý Viện Viện dứt khoát ném thẳng kim quan trên đầu xuống, xé toạc dải thắt lưng, vừa chạy vừa cởi phắt áo choàng.

Trên người nhẹ đi nhiều, Lý Viện Viện cứ ngỡ nhất định có thể dùng tốc độ như bay mà chạy trốn thì dưới chân lại vướng phải xiêm y mình vừa cởi ra, nhoáng cái ngã nhào xuống đất.

Nàng tức giận quay đầu lại toan bỏ vạt áo dưới chân ra, nhưng đôi tay gầy yếu cố mãi cũng không vứt được chiếc áo choàng nặng chình chịch, nếu nàng không gầy tới vậy thì thật tốt biết bao, Lý Viện Viện tự nhủ, nếu nàng to khỏe béo tốt... Nếu nàng to khỏe béo tốt thì đỡ biết bao nhiêu...

Đương lúc hoảng loạn, chợt thấy ánh đao lóe lên, phượng bào bị chẻ làm đôi, Lý Viện Viện ngẩng đầu ngước nhìn, liền thấy Yến Tư Thành đứng trước người nàng, lôi nàng lên rồi nói: "Công chúa, tình thế cấp bạch, xin thứ lỗi cho thuộc hạ..."

"Cõng ta lên!" Lý Viện Viện không đợi y dứt lời, mượn lực y, lập tức bò lên lưng rồi hô: "Đi mau!"

Áo giáp rắn chắc khiến Lý Viện Viện vô cùng khó chịu, nhưng động tác của nàng vô cùng nhanh gọn.

Bỗng đúng lúc đó, phía trước đột nhiên xuất hiện vài đốm lửa, người đuổi theo phía sau cũng lũ lượt kéo tới.

Yến Tư Thành cau chặt mày, nhìn quanh tìm lối thoát, nhưng trước mắt chỉ có đúng một vách núi đá dựng đứng.

Hết đường chạy, chỉ còn cách tử chiến.

Ánh trăng lạnh soi rọi vách núi, Lý Viện Viện nhận thấy vô số bóng đao ánh kiếm loang loáng bay qua, nàng không nhớ mình bị treo giữa vách núi thế nào, chỉ nhớ được Yến Tư Thành như một con thú bị thương liều mạng tóm lấy nàng, máu tươi loang lổ chảy dọc theo chỗ cánh tay đan nhau, trông vô cùng đáng sợ.

Ánh trăng lạnh lẽo càng tôn lên gương mặt trắng bệch như người chết của Yến Tư Thành.

Nhưng y vẫn che chở cho nàng, chắn mọi nguy hiểm cho nàng như bao lần trước đây.

"Công chúa đừng sợ."

Y vừa dứt lời, Lý Viện Viện liền tháy có kẻ cũng treo mình trên vách đá, nhe răng cười ác độc, tàn nhẫn giẫm lên bả vai bị thương của Yến Tư Thành.

Yến Tư Thành có võ công cao cường, nếu chỉ có một mình thì y rất dễ dàng chạy trốn. Lý Viện Viện vừa nghĩ như vậy, có điều nàng chưa kịp chủ động buông xuôi, thì dòng máu trơn đỏ đã khiến nàng bỗng dưng trượt tay, Yến Tư Thành ngỡ ngàng, đôi mắt tức thì ánh vẻ đau xót còn hơn bị kẻ địch giày xéo.

Lý Viện Viện chưa từng thấy thân thể nhẹ bẫng như vậy.

Rơi từ vách núi xuống, cảnh vật chợt trở nên xa xăm, song bóng hình ai đó trên vách núi cũng nhảy xuống theo, không màng sinh tử lao tới chỗ nàng, cản bớt ánh trăng thê lương, ngăn trở gió lạnh thấu xương.

Ôm siết nàng trong lồng ngực ấm áp, dùng cả tính mạng đê bảo vệ nàng.

"Tư Thành trung thành tới ngu ngốc rồi..." Nàng mơ hồ thấy mình cất lời như vậy.

"Nếu công chúa không còn, Tư Thành sống để làm gì."

Sống... Để làm gì ư...

Ầm một tiếng, Lý Viện Viện chợt thấy toàn thân bải hoải đau nhức, đầu óc choáng váng, đương lúc mơ màng, nàng vẫn cảm nhận được nền đất lạnh dưới lưng, luồng sáng vàng óng trước mắt, còn cả tiếng người xôn xao ầm ĩ câu được câu chăng...

"Mẹ kiếp, Lý Viện Viện, sao ngu thế, không diễn được lại nhảy từ trên cao xuống làm cái gì!"

"Mẹ kiếp! Ngớ ra đấy làm gì, cậu ta bất động rồi kìa! Gọi giáo viên đi!"

"Mẹ kiếp! Giáo viên làm sao bế cậu ta nổi! Gọi phòng y tế mau!"

Trước lúc chìm hẳn vào hôn mê, Lý Viện Viện thầm nhủ.

"Mẹ kiếp" rốt cuộc là gì nhỉ...

Chương 1: Cô béo và mỹ nam

Lý Viện Viện do lúc diễn kịch không hóa thân được vào nhân vật, nên bị nhóm trưởng nhóm kịch mắng mỏ thậm tệ, nhất thời suy nghĩ luẩn quẩn, đang lúc tập luyện, bất thần nhảy thẳng từ sân khấu trên cao xuống.

Người thì không sao, nhưng nền nhà thủng hẳn một lỗ to tướng.

Lúc Lý Viện Viện tỉnh lại, nghe bạn cùng phòng thuật lại như vậy.

Thật ấm ức.

Bạn cùng phòng tóc cột đuôi ngựa ngồi bên cạnh mắng mỏ liên hồi. Lý Viện Viện cũng cảm thấy thật ấm ức. Đã nhảy thì phải nhảy thẳng vào người tên nhóm trưởng, cho thủng hẳn một lỗ trên người gã chứ. Nhưng bây giờ hình như không phải lúc nên nói vậy.

Lý Viện Viện ngắm nghía cô gái vừa cao giọng mắng nàng, vừa điên cuồng chửi bới tên nhóm trưởng, rõ ràng nàng không biết cô ta, nhưng trong đầu bất chợt lại hiện ra tên cô ấy - Chu Tình.

Đầu óc Lý Viện Viện không khỏi miên man suy nghĩ.

Nàng nhớ rằng mình rơi xuống núi cơ mà!

Cả trưởng hộ vệ của nàng cũng rơi cùng nữa, nhưng bây giờ...

Nàng vừa tỉnh lại đã tới nơi xa lạ này, trong đầu còn hiện hữu ký ức không thuộc về mình nữa. Thân thể này có vẻ không lớn hơn nàng bao nhiêu, điều càng kỳ lạ hơn là...

Người sở hữu thân thể này cũng tên là Lý Viện Viện.

Lý Viện Viện hoang mang vô ngần, nghĩ ngược nghĩ xuôi cũng chẳng thể nào hiểu nổi.

Bỗng dưng, cửa phòng bệnh mở ra lần nữa, một nam sinh bị khiêng vào, hình như anh ta bị thương ở trán, vẫn đang day day huyệt Thái Dương, điệu bộ vừa như thể đau khổ, vừa như thể gắng sức suy nghĩ gì đó.

"Yến Tư Thành, đừng làm tớ sợ chứ, có ngã cầu thang thôi mà cũng biến thành thế này ư?"

Cậu nam sinh khiêng Yến Tư Thành vào thoạt nhìn rất khẩn trương, vừa mới đặt Yến Tư Thành xuống giường, chợt nghe thấy bên cạnh vang tiếng nữ sinh: "Tư Thành?" Giọng nói vừa hoang mang bất an, vừa đầy ý dò xét.

Nghe giọng nói tuy lạ nhưng ngữ điệu quen thuộc, Yến Tư Thành lập tức mở mắt, ánh mắt bừng sáng. Y quay đầu, nhìn thẳng vào cô nữ sinh.

Sau đó hai người bỗng chốc ngây ngẩn.

Lý Viện Viện đánh giá trang phục của Yến Tư Thành từ trên xuống dưới, nhìn đầu y cạo sạch như đầu heo, nhất thời hoảng hốt. Áo màu đỏ tươi dài tới nửa cánh tay, ngực in ký hiệu mà nàng không thể hiểu nổi, quần màu xanh, vằn vện hoa văn, chân đi đôi giày vàng chói, để lộ đến nửa cổ chân, còn nhìn thấy rõ cả lông măng.

"Tư... Thành à?" Lý Viện Viện cất tiếng gọi không chắc chắn.

Yến Tư Thành chưa kịp trả lời, nguyên nhân y sửng sốt nãy giờ đã được cậu nam sinh bật thốt ngay.

"Cô nàng béo này là ai?"

Chu Tình ngồi cạnh Lý Viện Viện có tính cách nóng nảy, lập tức đập mạnh xuống giường bệnh rồi đứng lên quát: "Ăn nói kiểu gì thế!"

Cậu nam sinh không tỏ ra yếu thế: "Ơ hay! Thấy béo cũng không được nói à!"

Chu Tình cau tít mày: "Đúng là cái đồ không biết tôn trọng người khác!" Hai người bọn họ trừng mắt lườm nhau, tranh cãi ầm ĩ.

Giữa cảnh hỗn loạn này, lời gọi "Công chúa điện hạ" của Yến Tư Thành có vẻ vừa thốt đã bặt tăm, nhưng Lý Viện Viện lại nghe thấy, nàng gật đầu: "Ừ, ta Thiên Trữ đây."

Thiên Trữ là tên tự* của Lý Viện Viện, người biết tới chưa đếm đủ năm ngón tay. Yến Tư Thành là một trong số đó.

*Tên huý là tên cúng cơm do bố mẹ đặt khi mình sinh ra. Tên tự là tên theo mặt chữ Hán để giải thích ý nghĩa tên huý.

Yến Tư Thành nghe vậy càng trầm mặc, đặc biệt trong tình huống hai người bên cạnh đang mặt đỏ tía tai gân cổ cãi lộn, sự im lặng của bọn họ càng hiện vẻ quỷ dị.

Thật chẳng ngờ... Y cứ tưởng rơi xuống núi hẳn phải chết, nào ngờ bọn họ lại tương phùng trong cảnh gà bay chó sủa thế này... Nhân sinh thật khó lường.

Yến Tư Thành đột nhiên xuống giường, cậu nam sinh dìu y vào đang mắng sướng mồm, nhất thời không chú ý, đến lúc quay đầu lại thì đã thấy Yến Tư Thành quỳ dưới đất, cúi đầu lạy: "Thuộc hạ bảo hộ bất lực, xin điện hạ trách phạt."

Hai kẻ đang gân cổ cò, co cổ họng bỗng ngây ra, trợn tròn mắt nhìn y.

Y nói khá nhỏ, bọn họ không nghe rõ lời y nói lắm, nhưng động tác của y thì đã khiến họ kinh ngạc đến sững cả người.

Chu Tình lùi bước kêu: "Gì... Gì vậy, đang bái thần à!"

Cậu nam sinh sợ hãi, vội ngồi xổm xuống toan xách y lên: "Yến Tư Thành, cậu muốn dọa chết tớ à! Đầu óc có vấn đề hả?"

Yến Tư thành vẫn quỳ dưới đất, không mảy may nhúc nhích. Chỉ có Lý Viện Viện ngồi trên giường như thể tập mãi thành quen, thản nhiên nói: "Miễn lễ." Chu Tình càng kinh hãi nhìn sang Lý Viện Viện, lòng thầm nhủ, con bé kia từ lúc nào lại có thể gặp biến không sợ thế chứ... Một chàng trai đột nhiên quỳ xuống trước mặt như thế mà mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh thì đúng là...

Miễn lễ?

Đang đóng kịch chắc...

Có điều đáng sợ nhất là, Yến Tư Thành nghe vậy thực sự đứng lên, cúi đầu im lặng, không nói một lời, hình như không cảm nhận thấy vết thương đang nhỏ máu trên đầu, chẳng thèm lau qua.

Hai kẻ bên cạnh nhìn mà sợ tới mức chẳng biết nói gì.

Cửa phòng bỗng nhiên bật mở, bác sỹ phòng y tế lững thững đi tới: "Cậu kia, tới đây băng bó vết thương."

Trên đầu Yến Tư Thành quấn băng vải xong xuôi. Bác sỹ phòng y tế thong thả bỏ đi. Cậu nam sinh lo lắng nhìn Yến Tư Thành, rồi lại nhìn sang điện thoại, nói: "Này, chiều nay tớ còn có buổi học, phải đi trước đây, cậu không sao chứ?"

Yến Tư Thành gật đầu. Cậu nam sinh bấy giờ mới dè dặt rời khỏi phòng bệnh, lát sau trong túi Chu Tình vang lên thứ gì đó, cô lấy ra một cục màu đen, quay người vừa nói vào đó vừa kêu: "Tớ phải đi đây, lão yêu bà đang điểm danh!" Cô ta nói xong rồi vội vàng xách túi lên, vỗ nhẹ vào chân Lý Viện Viện: "Tớ đến lớp trước, cậu chờ tớ tan học tới đón nhé!"

Lý Viện Viện cũng gật đầu.

Đến lúc trong phòng yên ắng lại thì chỉ còn hai người bọn họ. Yến Tư Thành lại đứng dậy, cung kính canh bên giường Lý Viện Viên, nghe Lý Viện Viện trầm ngâm hỏi: "Tư Thành có biết đây là đâu không?"

Yến Tư Thành lắc đầu: "Thuộc hạ không biết."

Lý Viện Viện lại trầm tư: "Tư Thành, mang gương đồng lại đây cho ta."

Yến Tư Thành sửng sốt, dù trong lòng hoài nghi, nhưng vẫn vô thức tỏ ra điềm nhiên, trực tiếp thi hành mệnh lệnh. Y tìm thấy một cái gương tròn ở đầu giường buồng sát vách, nhìn thấy rõ ràng hình dáng bên trong thì hơi giật mình, dung mạo trong gương này... rõ quá đi mất. Y tò mò nhìn trái ngó phải trong gương, nghĩ tới Lý Viện Viện còn đang chờ, bèn lấy tay lau bớt bụi bám trên gương, rồi nghiêm cẩn trình lên Lý Viện Viện.

"Công chúa, đây không phải gương đồng, nhưng soi vào còn rõ hơn gương đồng."

Lý Viện Viện nhận gương, ngó nghiêng ngắm nghía, nhéo vào chiếc cằm núc thịt, miết đôi mắt hẹp dài, lại chọc vào cái mồm nhỏ tròn tròn, nở nụ cười thỏa mãn.

Quả nhiên là mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành!

Nàng nghĩ sau này vẽ mày tròn, tô son, cài thêm một đóa mẫu đơn đỏ thẫm trên đầu thì chắc hẳn sẽ xinh đẹp tuyệt trần đến nỗi ai ai cũng phải trố mắt mất.

Lý Viện Viện nghĩ, mặc kệ trước đây gặp phải chuyện gì, sau này sẽ ra sao, bây giờ nàng đang sở hữu thân thể xinh đẹp đẫy đà, thực sự không còn gì tiếc nuối nữa.

Trời xanh nhân từ, ban thưởng cho nàng được làm người lần nữa, lại còn thỏa mãn mơ ước bấy lâu, Lý Viện Viện nhất định phải sống thật vui vẻ.

"Tư Thành." Lý Viện Viện cảm khái: "Rơi xuống núi hóa ra lại may."

Yến Tư Thành sửng sốt: "Công chúa?"

Nàng ngắm bản thân trong gương, lúc cười rộ lên mắt híp lại như vầng trăng lưỡi liềm, lòng càng vui mừng hớn hở: "Ngươi biết đấy, vì ta gầy yếu quanh năm nên phụ vương mới không thích, bởi vậy mới bị gả tới vương tộc Bắc Nhung, giữa đường hòa thân lại gặp phải trộm cướp chặn giết, ta thật sự hận thân thể yếu đuối liên lụy tới các ngươi. Bây giờ thì tốt rồi, ta không buồn vì phải gả tới nơi biên thùy xa xôi nữa, còn bỗng dưng sở hữu thân thể khỏe mạnh nữa này."

Yến Tư Thành trầm mặc.

"Lúc ở vách núi, chắc hẳn ta đã chết một lần rồi, chủ nhân của thân thể này chắc cũng vậy... Ông Trời ban ơn cho được sống lại, ta phải sống cho thật tốt, thay thế chủ nhân thật sự của thân thể này. Vứt bỏ phong hào "Tĩnh An" công chúa mà phụ vương ban tặng, tự quyết định cuộc sống của mình. Có điều thân phận thật sự không thể để người khác phát hiện được. Mặc dù chẳng biết đây là đâu, nhưng cũng may ta vẫn biết tên những người xung quanh, nên tạm thời sẽ không bị phát hiện, còn ngươi thì sao, Tư Thành?"

Nghe Lý Viện Viện hỏi, Yến Tư Thành đành kìm nén tâm tình, cất giọng đáp: "Có vẻ giống công chúa, mặc dù không hiểu gì, nhưng nếu nhìn thấy ai thì vẫn biết được danh tính người đó. Thuộc hạ sẽ cố gắng đoán ra tính cách của người trước đây để không bị phát hiện."

"Không phải." Lý Viện Viện lại nói, "Ta muốn hỏi ngươi là, ngươi nghĩ gì về nơi này?"

Yến Tư Thành chớp mắt, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Thuộc hạ là người của phủ Công chúa, tất nhiên công chúa ở đâu, thuộc hạ theo đó." Bộ dạng cung kính vạn phần.

Lý Viện Viện chợt nhớ tới câu nói lúc giữa cơn giá lạnh ở vách núi.

"Nếu công chúa không còn, Tư Thành sống còn nghĩa lý gì."

Vì bọn họ ở bên nhau quá lâu, nên Lý Viện Viện biết, trong mười ba năm làm bạn với nhau, chỉ có độc một lần y thổ lộ như vậy với nàng, so với sự cung kính hiện giờ, khoảnh khắc lúc đó mới càng chân thực, có lẽ đó là cảm xúc bộc phát trong giây phút sinh tử.

Giây phút sinh tử...

Lý Viện Viện nhìn trưởng hộ vệ đang cúi gằm đầu xuống đất, đột nhiên nảy ra ý nghĩ, tác phong hành động của y còn hơn cả lời y nói, khiến người khác phải kinh ngạc tán thưởng, xúc động rưng rưng, nhưng sao nàng lại cảm thấy...

Y làm vậy là đương nhiên nhỉ?

Lý Viện Viện tư lự một hồi, nghe bên ngoài vọng tiếng bước chân qua lại, liền bảo Yến Tư Thành đứng dậy. Nàng lại nhìn về chiếc gương, bắt đầu nhìn ngắm tỉ mỉ, phút chốc quẳng mọi suy tư ra sau đầu.

Chương 2: Công chúa và hộ vệ

Chu Tình tan học tới đón Lý Viện Viện, vừa đi vừa ngoái lại nhìn, nhịn không nổi kéo Lý Viện Viện sang một bên thầm thì: "Sao hắn ta lại đi theo bọn mình thế, cậu nói gì với hắn lúc ở phòng y tế vậy?"

Lý Viện Viện quay lại liếc Yến Tư Thành, thấy y đang nhìn chằm chằm vào cô bạn bên cạnh nàng, mặc dù bây giờ y không mang theo đao, nhưng tay vẫn quen thói đặt ở thắt lưng, giống những đêm Thất tịch, y theo sau dạo chợ cùng nàng.

Lý Viện Viện quay lại đáp lời Chu Tình: "Không sao đâu." Nàng vỗ nhẹ vào tay Chu Tình tỏ ý vỗ về: "Không cần sợ."

Chu Tình ngẩn ra: "Học lối nói cổ xưa làm gì, tớ nổi hết da gà rồi đây này, rốt cuộc hôm nay cậu bị sao vậy?"

Lý Viện Viện không nói nữa, đi theo Chu Tình vào trong tòa nhà, đang định bước lên tầng, chợt nghe phía sau vang tiếng phụ nữ kêu: "Ơ, cậu kia, không được vào ký túc xá nữ!"

Cả ba người đều ngây ra.

Lý Viện Viện quay lại, thấy Yến Tư Thành bị một người phụ nữ trung niên chặn ngoài cửa. Chu Tình dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi soi mói, đoạn nói: "Hắn ta bị điên à, còn muốn lên phòng cùng nữa chắc?"

Người phụ nữ khăng khăng chặn lại Yến Tư Thành, nhưng y không thèm để ý tới bà ta, chỉ chăm chăm nhìn Lý Viện Viện.

Lý Viện Viện hiểu ánh mắt y, y muốn nói: nếu cần, thuộc hạ lập tức đánh ngã bà ta.

Lý Viện Viện lắc đầu. Ngay sau đó hỏi Chu Tình: "Đêm nay, tớ phải ở tại... Ừm, ký túc xá? Là nơi mọi người ngủ à?"

Chu Tình ngạc nhiên, dời mắt khỏi Yến Tư Thành, quay sang nhìn chòng chọc vào Lý Viện Viện: "Không thì ở đâu?"

Lý Viện Viện gật đầu, bảo Yến Tư Thành: "Đêm nay ta nghỉ lại đây. Ngươi cũng về ký túc xá đi."

Yến Tư Thành chớp mắt, hé miệng toan mở lời, nhưng sau cùng lại cung kính rời đi. Chu Tình xoa xoa mắt, hơi ngưỡng mộ hỏi Lý Viện Viện: "Ái chà, hai vị đang diễn tuồng hả, sao hắn ta ngoan ngoãn nghe lời cậu thế? Hai người quen nhau bao lâu rồi?"

"Cũng lâu rồi." Chu Tình kỳ quái nhìn Lý Viện Viện, Lý Viện Viện lập tức chữa: "Có cảm giác như mới gặp đã quen... Trông giống anh họ xa của tớ."

Thực ra nếu tính kỹ càng thì Yến Tư Thành thực sự là họ hàng xa của Lý Viện Viện, có điều vì quan hệ quá xa, nên hầu như chẳng ai còn nhớ. Mối quan hệ giữa bọn họ chủ yếu theo kiểu chủ tớ, công chúa với hộ vệ.

Nếu không phải có quan hệ như vậy, e rằng cả đời y cũng chẳng có cơ hội diện kiến công chúa.

Yến Tư Thành đứng yên ngoài cổng ký túc xá, giống như trước kia khi Lý Viện Viện vào cung, y sẽ đứng chờ ngoài cửa cung, đưa nàng trở về, che chở bình an cho nàng...

Lý Viện Viện lên tầng mới sực nhớ ra, Yến Tư Thành không được ai chỉ dẫn, làm thế nào tìm thấy ký túc xá đây. Nàng đứng trên ban công nhìn xuống thì phát hiện ra y quả nhiên vẫn ở dưới tầng. Toan bước xuống dưới, bỗng cửa phòng mở ra, một nữ sinh bước vào.

Lý Viện Viện dịu dàng mỉm cười: "Xin chào, Tĩnh Trữ."

Trương Tĩnh Trữ kinh ngạc: "A, chào." Cô ta thả túi xuống, cầm cốc nước trên bàn lên uống, cười hỏi: "Lý Viện Viện, sao hôm nay cậu khách sáo thế, làm sai chuyện gì rồi à?"

"Đâu có..." Lý Viện Viện thầm nhớ, không nên nói năng khách sáo với bọn họ.

Chu Tình ở bên cạnh sáp lại gần: "Ôi dào, tớ đã bảo cậu đừng ăn nói như đang diễn kịch nữa mà, cậu thích cái gã Trương Nam đó đến thế cơ à?"

"Ai cơ?" Lý Viện Viện ngớ ra.

Trương Nam là ai? Sao trong đầu nàng... không có chút thông tin gì nhỉ...

Trương Tĩnh Trữ đón chuyện: "Này, hắn ta coi thường cậu, cậu việc gì phải tới diễn tiếp nữa, tối nay cậu tập luyện ở đâu hả, để tớ đến cho hắn ta một trận!"

Nàng... cũng không biết tập ở đâu nữa...

"Thôi đi, Lâm Hiểu Mộng cũng ở đó đấy, hay cậu tới cho cô ta một trận trước đi."

Lâm Hiểu Mộng lại là ai?

"Hừ, con ranh ấy à, sớm muộn cũng có ngày tớ cắt lưỡi nó."

"Con ranh"* là cái gì vậy!

*Nguyên văn là từ "bitch".

Lý Viện Viện càng nghĩ càng toát mồ hôi hột, tâm trạng còn hồi hộp hơn cả lúc nghe phụ hoàng giáo huấn. Nghe bọn họ ríu rít trò chuyện, càng lúc càng lộ ra nhiều người lẫn từ ngữ mà nàng không biết. Lý Viện Viện lặng lẽ đứng dậy, mở cửa ra, lẳng lặng ra ngoài.

Xuống lầu, nàng nhanh chóng tới chỗ Yến Tư Thành.

Thấy Lý Viện Viện tỏ vẻ vội vã, Yến Tư Thành căng thẳng, bước lên đón. Song lại nghe thấy Lý Viện Viện nói: "Chỗ này không tiện ở lâu."

Y nghiêm mặt: "Ai muốn hãm hại công chúa?"

Lý Viện Viện nghiêm nghị đáp: "Ta sẽ bị phát hiện ra mất."

Yến Tư Thành im lặng chớp mắt.

Lý Viện Viện dẫn đầu đi về phía trước, đi được vài bước, nàng liền dừng lại. Đi, biết đi đâu đây? Ngoại trừ ký túc xá ra thì hình như nàng cũng chẳng biết ở đâu được nữa.

Đang lúc chần chừ, bỗng thấy có người gọi: "Yến Tư Thành." Hóa ra lại là cậu nam sinh dìu y tới phòng y tế: "Tớ nghĩ cậu về nhà rồi chứ, sao lại tới đây?" Vừa dứt lời, cậu ta liền ngó sang bên cạnh: "Cô béo?"

Lý Viện Viện cứ tưởng cậu ta đang thẳng thắn khen ngợi mình, liền mỉm cười tươi tắn, đáp: "Cảm tạ."

Cậu nam sinh nhếch môi, đưa mắt dò xét, rồi phớt lờ, quay sang vỗ mạnh vào cánh tay Yến Tư Thành: "Cậu đang rảnh à, tốt lắm, đi giúp bạn gái tớ chuyển nhà nào." Cậu ta túm tay Yến Tư Thành, nhưng lại thấy như đang túm phải cả cân sắt, không hề suy chuyển.

"Lục Thành Vũ." Yến Tư Thành mở miệng. "Cậu vừa nói tớ về nhà ư? Chứ không phải là ký túc xá à?"

"Đúng vậy, chẳng phải hai hôm trước cậu đã thuê nhà gần trường học còn gì." Lục Thành Vũ ngạc nhiên hỏi: "Cậu bị ngốc thật đấy à?"

Nghe cậu ta nói vậy, trong đầu Yến Tư Thành chợt nảy ra manh mối, nhưng không rõ lắm, Yến Tư Thành do dự hỏi: "Tớ nhớ hình như là ở số 2 tầng 3 tòa nhà 1 Học Phủ Viên đúng không?"

Lục Thành Vũ càng cảm thấy quái lạ: "Không phải là số 1 tầng 2 tòa nhà 3 à?" Cậu ta im im rồi lại bảo: "Cậu thật sự không muốn tới bệnh viện xem sao hả?"


Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .